giờ em đang nơi đâu đời em đang ra sao
Anh đi tìm em giữa khắp thế gian (giờ em nơi nào? Giờ em nơi nào) Anh đi tìm em giữa khắp thế gian (where, where are you? Where, where are you) (where, where are you? Where, where are you) [Rap:] Anh là ai, chắc em còn nhớ đến Mênh mông như biển nhưng thực có muốn cập bến Môi hồng má đỏ trong vòng tay ai Người đang ngã vào lòng em chọn đúng hay sai
Giờ em nơi đâu Mịt mùng đêm thâu Cành lan úa màu Đêm dài chiêm bao Lá rơi sương mù Dệt mộng thiên thu Cuộc tình ơi Hãy giã từ Sẽ có lúc nước mắt rơi biển khơi Tình ta là hoa thắm dưới mái hiên Sáng như vì sao Hỡi em về đâu Một ngôi sao sáng rất lâu
Thế sao em chẳng [Am]hề hay biết vụt [F]mất đến nơi đâu [Fm]rồi? Em đang ở [C]đâu? Liệu rằng em đang ở [E7]đâu? Oh my baby, don't [Am]go Oh my baby, don't [F]go [Fm] Ver 2: [C]Đắng cay, anh lại trắng tay Lỡ mà chẳng may có người khác thay
Nơi phương trời nào, rừng cây ngọn suối. Tôi xin ơn người mở lối soi đường. Tìm đâu cho thấy hình bóng em tôi. Giờ đang chốn nào. Tìm đâu cho thấy bóng em bây giờ. Tìm đâu cho thấy hình dáng yêu thương. Đã mất em trong một lần. Nỗi nhớ thương như biển trào. Buồn như lá rơi nước mắt không vơi nỗi đau một đời.
#Like_Share_Comment_Subscribe_Nhé #Mãi_Yêu💝 Mua Beat Remix ca khúc này xin liên hệ 💝 Facebook ad: Mail: vietnambeats@g
Les Sites De Rencontres Gratuit Sans Inscription. Chương 109 Đêm 25 Sakuma Ichiro cảm giác có một vừa cứng vừa lạnh chĩa vào bụng mình. Vừa cúi đầu nhìn rõ là vật gì, gã lập tức giơ hai tay lên, ngạc nhiên nói “Ôi trời, súng lục ổ xoay của quân đội Anh. Sáu phát, vậy thì tôi chết chắc rồi.” “Tôi chỉ bắn súc sinh, mà anh thì còn không bằng hai chữ này.” Cô vừa nói vừa đặt hai ngón trỏ lên cò súng, ngón cái đè lên kim hỏa, chỉ vào con ngựa số 5 đang chạy nước rút như điên ở bên dưới. “Ha ha?” Sakuma cười toét miệng, “Cái khẩu súng lục rách nát từ thời chiến này, cô cảm thấy nó có thể bắn được bao xa?” “Số 5 không được thắng.” “Tầm bắn 500 mét, đường đạn chếch về bên trái, có bắn vào bia cố định 50 mét thì cũng chỉ có thể dựa vào trực giác. Vậy còn bia di động nhanh như vậy thì sao?” Sakuma giơ ngón trỏ chỉ vào số 5, cười hai tiếng, “Cô Lâm à, cô có chắc mình biết dùng súng lục không, có muốn tôi dạy cô không?” Đây là lần đầu tiên trong đời cô dùng súng. Bốn ngón tay cô nắm chặt cò súng và kim hỏa, thậm chí còn không biết có nên lên đạn trước không, càng không biết chốt bắn ở đầu súng dùng để làm gì. Trường đua không quá rộng, ở trên bãi cỏ ở giữa thao trường có mấy tay sĩ quan da trắng ôm gái chơi ném bóng, bên ngoài chuồng ngựa đầy tiếng, tiếng vó ngựa giẫm xuống mặt đất gây nên ảo giác chấn động nhẹ. Số 5 chạy rất nhanh, như một làn khói cuốn theo bụi bặm bốc lên, bờm ngựa bay cao. Mắt nó mở to, đồng tử co lại, miệng hé ra, đầu lưỡi lộ cả ra ngoài, nước bọt cũng trào ra trong lúc phi nước đại. Lần đầu tiên cô dùng ngón cái ấn vào kim hỏa, Sakuma cười phá lên, nhưng khi gã giơ tay tới muốn giật súng thì đúng lúc con số 5 chạy đến dưới khán đài cách đó không quá 20 mét, cô lập tức bóp cò —— Sau tiếng súng nổ, con số 5 giật mình, vó trước nhất thời chồm lên, dùng tốc độ đáng kinh ngạc xông thẳng ra ngoài; vó ngựa át cả tiếng súng, cho tới khi con ngựa hoảng sợ hí dài một tiếng, thì cánh phụ nữ đang chơi ném bóng trên sân cỏ mới vội vã đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Không trúng. Cô không có khả năng bắn trúng. Cô cũng không ngờ lực đàn hồi của súng lục lại nhanh và mạnh tới mức ấy, khiến hổ khẩu chấn động, làm cả bả vai tê rần, lảo đảo lùi về sau một bước. Đúng như dự đoán, Sakuma bật cười trước dáng vẻ thảm hại của cô, “Còn năm phát nữa.” Gã chỉ vào huyệt Thái Dương của mình, cười khích lệ, “Trong vòng năm phát kết thúc con số 5, số đạn còn lại có thể để dành cho tôi.” Cô ngẩng đầu nhìn gã ta, hai tay lại giơ cao khẩu súng, chỉ vào con số 5 đang chạy lung tung như ruồi mất đầu. Nó đã sắp suy sụp rồi, hoặc chăng cũng đang trên bờ vực phát điên, tinh thần cực kỳ nhạy cảm, không thể chịu thêm kích thích nào nữa. Số 5 đã thu hút sự chú ý của mọi người, bên trong trường đua vang lên tiếng thát của cánh đàn ông và đám phụ nữ. Lúc Sakuma đột nhiên xông lên toan giật súng, thì cô đã lại bóp cò. Pằng! Ở mặt đất cách con số 5 mấy inches, bụi bay tung tóe, con ngựa chợt nhảy lên xông thẳng về khán đài. Pằng! Tiếng động lớn hơn vang lên khắp đường đua, kèm theo đó là tiếng xương vỡ cùng tiếng ngựa hí đau đớn vật vã. Khán giả rối rít đứng dậy, nhìn chằm chằm vào con số 5 đang điên cuồng dùng bốn chân đá vào bậc thang tầng hai nhưng không cách nào đứng thẳng được, máu dưới thân nó chảy xuống bậc thang, lan xuống bụi đất ở đường đua. Những con ngựa khác vẫn đang chạy thục mạng, không ý thức được kẻ mạnh trong số chúng đã chết vì tinh thần bị ép phát điên. Ngày nào cũng có rất nhiều đồng bạn chết đi, bọn chúng đã quá quen rồi. Một vòng rồi lại một vòng. Số 5 dừng lại ở nơi nó ngã xuống sau phát súng thứ hai, và không còn có thể đứng dậy được nữa. Cô chợt xoay người lại, chĩa họng súng thẳng vào Sakuma. Gã ta chậm rãi giơ cao hai tay quá đỉnh đầu. “Con số 5 đã không thể thắng nữa rồi! Thả bọn họ ra!” Sở Vọng kích động tới mức hốc mắt đỏ lên, âm thanh cũng run rẩy, “Thả họ ra.” Gã vô cảm thỏa hiệp, “Được, được.” Sau đó, gã quay sang mở cánh cửa phía sau ghế ngồi, trầm ổn đi về phía “chuồng ngựa”. Lúc gã rút chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, thì đúng lúc sĩ quan phụ tá của gã ở đối diện đi tới. Tay sĩ quan thấy cô gái cầm súng ở sau lưng gã thì lập tức sờ vào súng bên hông, nhưng bị Sakuma chặn lại. Sĩ quan phụ tá lấy làm hoài nghi, Sakuma ra hiệu, hắn ta lập tức đến gần gã, báo lại với gã tin tức ở bệnh viện nhà máy sợi dệt. Sakuma nghe xong, đứng ngoài chuồng ngựa, gã chợt xoay mặt nhìn Sở Vọng, đột nhiên cười phá lên như điên dại. *** Ở phía Bắc thành phố, tại tô giới Hồng Khẩu dọc theo khu lãnh sự quán bỗng xảy ra hỏa hoạn, nhất thời thắp sáng vùng tô giới bị cúp điện suốt cả đêm. Màn đêm tăm tối đã kéo dài được gần hai tháng. Lúc ngọn lửa thắp sáng bầu trời phản chiếu mặt sông, có người còn đang ở khách sạn Hoa Mậu linh đình ôm nhau khiêu vũ hay chuyện trò tán gẫu, nhưng cũng có người khóc lóc ngồi xe quay về nhà họ Lâm. Cho tới lúc rạng sáng, công nhân từ nhà máy dệt tan làm đi bộ trong gió lạnh. Khi đi qua bệnh viện nhà máy, lực lượng phòng vệ Nhật Bản đã chạy thoát khỏi đám cháy, nhưng quân đội Anh đã dẫn đội cứu hỏa ở hội đồng khu chạy tới, trước khi thế lửa cháy lan ra, bọn họ đã giải cứu y tá thực tập người Trung bị khóa trái bên trong hàng rào sắt trên tầng cao nhất của tòa nhà C. Không biết liệu đó có phải là do bị bỏng nặng hay do cô ấy dùng bản năng để bảo vệ thứ gì đó trên tay, mà lúc được cứu ra, khắp người cô toàn là vết bỏng diện tích lớn, dịch mô chảy ra ngoài, co quắp cuộn tròn được quân Anh đưa về bệnh viện Chữ Thập Đỏ. Ngoài cô ấy và tổ chức của cô ấy ra, có lẽ sẽ không ai biết còn hai người bạn đồng hành của cô đã bị chôn vùi trong đám cháy tối nay. Nếu sống sót, cô ấy vẫn có thể sống trong bệnh viện tô giới Thượng Hải, nơi có đầy tai mắt của Nam Kinh. Còn hai người bạn mà tên họ bị ghi vào danh sách truy nã chỉ có thể nằm chung với thiết bị, phôi, chủng và mẫu vật trong bệnh viện… Mọi tội ác cùng trận hỏa hoạn lần này mãi mãi thuộc về màn đêm vĩnh hằng. Tổ chức này vẫn còn là một mầm non bé nhỏ, luôn là kẻ thiệt thòi nhất trong mảnh đất tô giới nơi các thế lực gián điệp của nhiều nước hùng mạnh đấu đá nhau, hay trong trận chiến mật mã của đài phát thanh sóng dài quân sự. Có kẻ đang đợi bọn họ tự chui đầu vào lưới. Dù hy vọng rất mong manh, dù biết đồng nghiệp đã chết thì bọn họ vẫn phải bước đi, chỉ bởi vì mong muốn ánh nến lay lắt trong đêm sẽ có ngày bốc cháy. Không ai ngờ vị thượng úy này lại đột ngột xuất hiện ở đây, sau một tiếng ra lệnh, hai đội ngũ đã đứng chờ sẵn lập tức xông vào cứu người ra khỏi trận hỏa hoạn. Đây vốn không phải là dáng vẻ lịch sử nên có, nhưng trong đêm rạng sáng ngày 2 tháng 4, nó đã diễn ra một cách bất ngờ. Vì sao quân đội Anh như từ trên trời giáng xuống lại đột nhiên ra tay cứu nữ bác sĩ suýt bị chết cháy, không ai có thể giải thích được. Sakuma cũng không lý giải nổi, cho tới khi thấy khẩu súng lục ổ xoay trong tay cô gái Trung Quốc trước mặt, bên trên khắc ký tự tiếng Anh. Gã không thể hình dung nổi sau khi mấy tấm ảnh được công bố, thế giới ngày mai sẽ ra sao, đại sứ Nhật Bản trú tại Trung Quốc và Thiên Hoàng bệ hạ vĩ đại sẽ trừng phạt gã và Fujima tội lơ là cương vị như thế nào. Kết quả cuối cùng của trò chơi này rất có thể vẫn kết thúc trong sự thất bại của quốc gia yếu đuối này, dẫu có một hy vọng chiến thắng vô cùng mong manh, nhưng đủ khiến gã cảm thấy vô cùng thú vị. Số 5 đã chết, nhưng món đồ chơi thú vị còn sống của gã vẫn đang ở trước mặt. Cô còn thú vị hơn số 5 nhiều. Gã nghĩ đến một trò chơi, một trò gần giống kiểu cầm que lông vũ trêu đùa mèo, hoặc là cầm đĩa ném trêu chọc chó. Bàn tay mở khóa chuồng ngựa dừng lại, chiếc chìa khóa nặng nề thu về lại trong lòng bàn tay. Nghĩ một lát, gã cởi đai lưng ra, ném chìa khóa vào lưng quần. *Soạt* một tiếng, chìa khóa rơi xuống đũng quần gã. Làm xong tất thảy, gã giang hai tay ép sát về phía cô, nở nụ cười quỷ quyệt, “Đến lấy đi.” Cô bị buộc lùi về sau một bước. Gã chỉ xuống dưới, “Chìa khóa ở đây.” Khi gã híp mắt cười bước tới, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng phụ nữ la thất thanh, gã dừng bước, cười nói trong tiếng hét thảm thiết kia, “À, tôi quên nói với cô, tôi đã dặn Tào Ma là dù kết quả cuộc đua ngựa có ra sao, thì khi kết thúc cũng vẫn phải tới chăm sóc dạy bảo súc sinh hoang dã không nghe lời. Không ngờ cô gái Trung Quốc đáng yêu của tôi lại làm con ngựa số 5 của tôi thua. Đáng tiếc hình như tôi lại phải lật lọng rồi. Sao, tức hả? Cô còn bốn viên đạn đấy.” Gã chỉ vào giữa mi tâm, “Lại đây, nhắm vào đây này, nhắm về kẻ lật lọng khốn kiếp tôi đây, dùng khẩu súng lục của gã sĩ quan kia mà bắn vào đây. Tôi sẽ dạy cô bắn thế nào, lại đây!” Gã chụp lấy cổ tay cô kéo tới, nhắm họng súng vào mi tâm mình, miệng thì hét “Pằng ——” Hai tay cầm súng của cô run lên bần bật. “Chưa từng giết người đúng không? Vậy để tôi nói cho cô biết.” Sakuma bị cô chọc cười to, vừa cười vừa nhíu mặt như cố gắng nhớ lại điều gì đó, “Phát súng đầu tiên cô bắn, người đầu tiên cô giết, sẽ khiến cô không thể nào quên được! Một khi nổ súng thì cô sẽ nhớ kỹ gương mặt tôi suốt đời, để khi tay sĩ quan kia chết chôn cùng tôi, cô sẽ nhớ đến rốt cuộc điều gì đã khiến hắn phải xuống địa ngục! Đúng là vui sướng! Sao nào? Vì sao không nổ súng? Lúc hắn ta giao súng cho cô là đã giao cả tính mạng cho cô rồi đấy. Lần đầu tiên người Anh đặt chân đến Trung Quốc, bọn chúng đã từng đánh giá người Trung thế nào? Bất luận là trong hay ngoài, từ dáng vẻ đến phong tục đều thật đáng kinh tởm, từ ngôn ngữ, huyết thống, tôn giáo hay tính cách cũng thật tồi tệ. Người Trung Quốc bị kỳ thị và đối xử tàn bạo cũng là chuyện không đáng ngạc nhiên.’ Ha ha ha ha, cô nhìn đi, bọn chúng bao biện cho tội ác của mình thế nào? Còn cô có vì tên giết người phong độ kia mà quỳ xuống đất, thò đôi tay thuần khiết của cô vào trong quần tôi không?” Trong chuồng ngựa sau lưng gã truyền đến tiếng la hét thất thanh. Xuyên qua khung cửa nhỏ, cô nhìn thấy rõ sợi dây kia được kéo căng, bóng người mặc sườn xám màu xanh lam cũng bị kéo lên cao hai tấc, khiến thần kinh cô cũng căng thẳng theo. Cô có cảm giác mồ hôi chảy dọc theo gò má, cô nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Sakuma ở ngay trước mắt, theo tiếng rên la mà dần trở nên dữ dằn. Đây cũng là một con số 5 tinh thần nhạy cảm đến phát điên. Cô nghĩ, bốn viên đạn có đủ để làm gã nổi điên không? Trong chớp mắt, cô gần như xuất hiện ảo giác, tối hôm đó ở cổng viện nghiên cứu, Tạ Trạch Ích đi tới ôm cô vào lòng nói, “Tôi giao tính mạng của mình cho em.” Cô cũng phát điên đến nơi rồi, cũng biết bây giờ mình giống như con ngựa số 5 hay Tào Ma với Sakuma vậy. Cô nhắm vào bả vai trái gã mà bóp cò, xin lỗi anh Tạ, khi nghe thấy tiếng đạn sượt qua da thịt, cả người run lên theo lực đàn hồi của súng lục, ngoài việc xin lỗi Tạ Trạch Ích ra, thì có lẽ ý thức còn sót lại trong đầu cô chỉ có thể phân biệt được lớp da dày cùng xương cốt dưới da. Thậm chí gã còn không bằng súc sinh, không xứng làm người. Cô nhìn Sakuma che vai trái chảy máu rú lên, rồi tiếng rên la dần hóa thành tràng cười điên dại. Lúc sĩ quan phụ tá xông đến, gã dùng sức móc súng của mình ra chĩa vào tay sĩ quan, cười to bảo “Cút ra ngoài, để cô ta nổ súng! Nếu không tao sẽ giết mày!” Cô thấy Sakuma cười toác miệng, chỉ vào súng rồi lại chỉ mình, “Một phát thì sao đủ, bắn nữa đi. —— Bắn đi?!” Gã lại cười như điên với cô, “Dù mày có bắn thì bọn tao cũng sẽ dùng lửa thiêu hủy bằng chứng là xong, thậm chí chôn luôn ba tên súc sinh ngu xuẩn trong bệnh viện. Mày cũng biết rồi còn gì, dù mày có tạo ra được lò phản ứng thì bọn tao cũng sẽ không rút khỏi Trung Quốc. Còn ngài thượng úy của mày, ngoài việc dính líu đến buôn người, tạm thời rời khỏi cương vị thì hắn sẽ còn bị phạt vì đã bắn chết thiếu tá Nhật Bản. Mày khóc cái gì? Sợ hắn không kham nổi? Hay khóc vì đất nước hèn nhát vô năng của mày? Ha ha ha ha, quốc gia của mày không thương con dân mình, mà trái lại còn bao che cho tụi tao, bọn chúng muốn bỏ rơi tính mạng của chúng mày. Mày biết rất rõ điểm này còn gì, mà Tạ Trạch Ích cũng thế, nếu không thì hắn đã không giao súng cho mày. Vì sao mày đòi đến đây, cứ giả vờ như không thấy mấy con ả kia, để tụi nó chết đi như mấy trăm ngàn tên súc sinh khác trên mảnh đất này, như vậy không tốt sao? Vì sao phải đến đây với tao, hả nhà khoa học nữ vĩ giả nhân giả nghĩa lại vĩ đại nhà ta? Mạng của mày còn trị giá hơn bọn chúng gấp trăm nghìn lần ——” Cô run run cầm súng, chất lỏng mằn mặn dần dần chảy vào miệng. Mồ hôi còn nhiều hơn nước mắt, cô cô suýt khuỵu gối xuống thì động tác này lại đột ngột chọc giận Sakuma, giống như con số 5 làm gã thất vọng, gã muốn dùng roi trừng phạt. Sakuma túm tóc cô quật vào tường, liên tục điên dại ép cô nổ súng với mình. Cô cũng nghĩ, đúng vậy, vì sao mình phải tìm kiếm các cô ấy làm gì, vì sao mình phải đến trường đua. Sống khỏe mạnh không phải tốt sao? Rất lâu về trước cô cũng đã nghĩ như thế, cứ sống khỏe mạnh là đủ rồi mà. Dựa vào chút “ngón tay vàng” làm một phú bà bình thường, đủ để sống qua những tháng ngày vất vả. Đáng lẽ mùa hè năm 1927 đó cô nên lên thuyền đến Paris với anh, ngao du ngoạn thủy cùng anh, nói không chừng còn có thể viết nên câu chuyện tình yêu lãng mạn, có thể khiến cô quên đi những chuyện bi thảm sẽ xảy ra trên lục địa này, giống như cô che kín hai mắt mình, vờ như những chuyện này sẽ không xảy ra. Có phải đã có người từng nói, có lẽ bảo toàn tính mạng của một nhà khoa học nữ có thể cứu được đất nước còn quan trọng hơn hai cô gái trẻ tuổi nhiệt huyết của đảng phái ngầm, cho nên lúc có người mời bạn đi cứu bọn họ, liệu bạn có tư cách ngồi yên không để ý đến họ không? Có phải có người đã từng nói, lúc lịch sử đã xảy ra, khi nhìn thấy cảnh tàn sát diệt vong, liệu bạn có thể nhắm một mắt mở một mắt không? Không ai có tư cách quyết định dùng một người chết để đổi lấy sự sống của năm trăm người cả. Nhưng nếu có một người già đang chết rét trong trời đông buốt giá, thì cũng không có ai đến nói với bạn rằng, bạn sẽ giống những người già neo đơn này, dần chết đi trong mùa đông lạnh lẽo. Nhưng khi bạn biết người ấy sắp chết mà bạn lại có thể đến gặp người đó, thì trong một khoảnh khắc, bạn không thể khoanh tay đứng nhìn được. Cũng như việc cô biết rõ thời đại u ám này, chỉ một ngọn lửa lay lắt thì không bao giờ có thể đảo ngược được tình hình và bắt đầu lại từ đầu, mà nó cũng như vô số ngọn lửa khác đã bị dập tắt trong lịch sử. Nhưng dù gì đi chăng nữa, cô vẫn phải thử một lần. Dần dà cô không còn cảm nhận được tiếng cười điên loạn của Sakuma và tiếng thét trong chuồng ngựa nữa, càng không nghe thấy tiếng súng và tiếng đánh nhau ở bên ngoài. Cô thấy nụ cười của Sakuma hóa thành chiếc răng nanh rõ lớn, chỉ xuống chìa khóa giữa chân gã. Cô gần như theo bản năng giơ khẩu súng lục về phía gã, nhưng lại run rẩy không thể bóp cò. Tầm mắt nhòe đi vì chất lỏng màu đỏ chảy xuống từ đỉnh đầu, dường như cô trông thấy bắp chân trái của Sakuma bị dính đạn, gã ta cười phá lên rồi ngã ngửa ra sau. Cô thấy gã ngã xuống, hét lớn gì đó về phía sau lưng cô, đúng lúc này có người ở đằng sau nâng tay cầm súng của cô lên, nhắm thẳng vào giữa hai chân gã ta, kéo ngón trỏ cô bóp cò. Cô nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Sakuma vì đau đớn và thỏa mãn trước khi ngã xuống, và tầm mắt dường như cũng bắt đầu trở nên rời rạc. Lực đàn hồi của súng lục lần này hình như không quá mạnh. Lúc ngã vào lồng ngực của ai đó, cô bỗng chợt muốn cười. *** Cửa chuồng ngựa bật mở, lúc lính Anh cứu người trong chuồng ngựa ra, Benjamin đã trên đường đưa bác sĩ của bệnh viện Chữ Thập Đỏ đến. Hai người lính Anh đang sơ cứu cho hai phụ nữ Trung Quốc bị kinh hãi quá độ và Sakuma đã bị mất quá nhiều máu, vết thương trên trán của Sở Vọng cũng được băng bó đơn giản. Lúc chưa xác định được trên người cô có bị thương nơi khác không, trước khi bác sĩ chưa đến, không ai dám tự tiện động vào cô. Tạ Trạch Ích ôm cô vào lòng, không dám cử động. Trán cô đã được băng lại, ánh mắt mơ màng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mê sảng nói mớ. Anh Tạ, bọn họ còn sống không? Còn. Anh Tạ, còn cô Hứa? Vẫn còn sống. Anh Tạ, bọn họ sẽ bảo vệ chúng ta chứ? Ừ. Nhất định sẽ bảo vệ. Tôi cũng sẽ bảo vệ em. Anh nói. Tôi sẽ làm thế. Anh Tạ, em không muốn bắn, nhưng không kìm được. Xin lỗi anh, xin lỗi. Đồ đã giao cho em thì không có lý nào lại lấy lại. Anh nói, rồi dè dặt hôn lên gò má và chóp mũi cô. Không sao. Cô mỉm cười gật đầu, rồi đột nhiên khóc òa, thấp giọng nói liên tục. Anh dịch lại gần, im lặng lắng nghe. Có một lần xảy ra động đất, em ở gần thành phố có hàng trăm ngàn người bị chôn sống. Thành phố chỗ em may mắn tránh được kiếp nạn, người trong thành phố tháo chạy tứ tung, cảm thấy vui vì mình còn sống, em cũng là một trong số đó. Tối hôm ấy trời mưa, em đột nhiên nghĩ đến thành phố đã chôn vùi trăm ngàn người mà mình từng đi qua đó, cái lúc khi nó còn nguyên vẹn, trời cũng đổ mưa. Ở đó em đã gặp rất nhiều người, bọn họ vẫn còn sống khỏe mạnh, không bị chôn vùi trong bùn đất, bọn họ cũng che ô giống em, đi cùng người thân và người yêu của mình. Chỉ cần nhớ đến cơn mưa đó là em lại nhớ đến cảnh bọn họ còn sống, nhưng em không thể làm được gì. Em vốn dĩ có thể lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, nhưng em không làm được. Em luôn muốn đến Kim Lăng một lần, em vẫn thường nghĩ không biết ở đó có giống Thượng Hải không, sáng sớm có tiếng rao hàng, tiếng dầu nổ của quầy bán vằn thắn, có các cô gái tụ tập cùng nhau, có các bà các ông bán hoa lan trắng, có công nhân vừa tan ca tối, anh Tạ, em muốn đến Kim Lăng một lần… Đợi em khỏe lại, sang tuần sau tôi sẽ dẫn em đi, được không? Tạ Trạch Ích dịu dàng nói. Dần dà, anh bắt đầu không hiểu cô đang nói gì. Anh Tạ, nếu có thời gian rảnh, em rất muốn đến Kim Lăng một lần. Nhìn xem ba trăm ngàn người kia đang thế nào, có lẽ sẽ là các cô gái mỉm cười đi lướt qua em dưới tán cây ngô đồng, có lẽ là phu kéo xe chở em đi, có lẽ là người bán tiết canh, hoặc sẽ có người tặng em một đóa hoa ven đường… Chỉ cần thấy bọn họ vẫn còn sống là em không thể giả như chưa từng thấy được. Trong lớp vật lý đầu tiên, giáo sư đã từng nói với em, chiến tranh thế giới thứ nhất là cuộc chiến của các nhà hóa học, chiến tranh thế giới thứ hai là chiến tranh của nhà vật lý học và sinh vật học. Những người xung quanh em bận rộn tranh nhau khóa luận nghiên cứu, bận rộn tìm việc làm hoặc tìm bạn trai, ai ai cũng muốn có được thẻ xanh, nhưng không một ai từng hỏi em, thân là một nhà vật lý thì nên dốc sức vì đất nước thế nào. Một nhà nghiên cứu vật lý thì nên làm gì cho đất nước của mình đây? Một giây trước em vẫn còn là một sinh viên, bị giáo sư mắng xối xả vì bản thảo trong ngày deadline… Anh Tạ, anh nhìn đi, em còn không biết bắn súng nữa là, nhưng vì sao lại đột ngột bị đẩy ra chiến trường thế này? Khóa luận này vẫn chưa có ai viết, em phải nhắm mắt viết tiếp thế nào đây? Nhưng em trông thấy một đôi mắt đang nhìn em, chúng mở to nhìn chằm chằm, tính mạng của họ được buộc trên người em, nhưng em không biết điều gì là đúng hay sai, thậm chí cũng không có cách nào để mình biết được, trước khi mọi chuyện này xảy ra, em nhìn bọn họ với cặp mặt xấu xa ác ý, thì rốt cuộc em có gì khác Sakuma. Em không thể nói với bất cứ ai được. Người duy nhất có thể nói chuyện cùng, lại bị mọi người ác ý bêu xấu. Em còn nhiều oán trách lắm, muốn tâm sự với người khác quá… Cô vừa nói năng lộn xộn vừa nắm cúc áo anh, khóc ướt nửa quân trang anh. Tạ Trạch Ích lắng nghe, chỉ coi như cô đang mê sảng. Khi bên ngoài truyền đến tiếng xe thì cô đã nhắm mắt im lặng, không biết là khóc mệt hay đã bất tỉnh. Tay Tạ Trạch Ích tê đến mức mất đi cảm giác, nhưng vẫn ôm chặt cô vào lòng, thất thố hét với ra ngoài “ —— Benjamin!”
Ca khúc Em Giờ Nơi Đâu do ca sĩ mơ, Mandan thể hiện, thuộc thể loại Nhạc Trẻ. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát em gio noi dau mp3, playlist/album, MV/Video em gio noi dau miễn phí tại Lời bài hát Em Giờ Nơi Đâu Nhạc sĩ mơ, Mandan Lời đăng bởi dauahihi Ngày dài vẫn cứ trôi Ta đây vẫn luôn kiếm tìm Bóng dáng anh.. Ngày xưa giờ đâu mất rồi Có chút cố chấp, có chút yếu đuối,có chút ngốc nghếch dại khờ Nhưng giờ em chẳng quan tâm, người em nghĩ đến là anh Có đôi khi..đôi ta giận nhau Có đôi khi..đôi ta cùng đau Cùng nhau đi cùng nhau vượt qua .... Vậy mà giờ lại xa... Em không thể sống thiếu anh đâu! [ĐK] Bây giờ người ở đâu? Liệu rằng người có lưu luyến gì? Mà giờ đây mỗi ta,chìm vào bóng đêm vô tình Giữ lại 1 đoá hoa,nhẹ nhàng 1 khúc ca.. Người ơi... người ơi... đừng đi! Trong lòng ta chết đi,cũng chỉ vì nhớ nhung bóng hình Của một người đã xa Và 1 tình yêu thiết tha mặn nồng Bây giờ quên hết đi,giữ lấy làm gì Để mình thêm đau..thêm nhói... thêm sầu [RAP] Anh lục lại những đoạn clip cũ xưa Không biết 12 giờ khuya bên em,em đã ngủ chưa Vẫn là con phố cũ nhưng giờ chỉ mình anh Từng bước thật nặng nè bước qua nơi ta từng dừng chân Màn đêm buông xuống anh làm bạn với nỗi nhớ Không thể nắm tay em vì giờ mỗi đứa mỗi nơi Nhiều lúc muốn nhắn cho em nhưng giờ ta đã là gì đâu Vẫn là câu nói cũ'' ta sẽ bên nhau và vì nhau'' Có lẽ đó cũng chỉ là lời nói suông thôi Ngày em bước ra đi ngoài trời mưa tuôn rơi Nhớ giọng em nói em hỏi ''anh ăn gì chưa đó'' ''Đi làm anh nhớ mang ô,cẩn thận ngoài trời mưa gió'' Anh từng nghĩ... con tim chúng ta sẽ đồng nhất Nhưng giờ đã khác rồi anh phải gánh nỗi đau chồng chất Vết thương trong tim anh nó đau vì đã khắc sâu Quên được em nó sẽ nhanh thoii anh nghĩ điều này không chắc đâu Em! Chỉ còn mình em đứng bên kia trời lặng nhìn mây bay Còn người đi đâu khuất xa nơi này,chẳmg vội níu tay Chờ đợi ngày đêm,ngỡ anh quay về,mà người nơi đâu Lời thề ngày xưa khắc sâu trong lòng giờ theo gió bay đi mau
giờ em đang nơi nao , đời em đang ra sao , người có biết nỗi đau lòng anh . và khi vui bên ai , nụ hôn xưa chưa phai , còn một người vẫn mãi yêu em . khi ban mai sáng xóa tan màn đêm , em trao anh nụ hôn sao nồng ấm , nay em ra di một câu kjhoong buông lơi , để lại anh trong nỗi hiu quanh , nhìn mùa thu trôi qua , lòng quặn đau con tim , lại một đông anh không có em giờ đôi chân liêu siêu , đời con trai cô liêu , giờ anh biết phải đi về đâu ..... dẫu ngàn lần níu kéo em đã xa thật rồi . Rap ôi giờ đây chỉ còn lại một minh tôi và em đã đi xa thật rồi ánh dương tàn buồn vương trên lối khi xưa , kỉ niệm đen dưới cơn mưa , những vết cứa và con tim mỏng manh của anh vết sẹo đó cho đến bây giờ này trong tâm hồn anh em vẫn là mãi mãi , dù đôi ta chia hai , cho dù ta sẽ không hề gặp lại , tự nhủ mình phải cố quên em tự nhủ mình không được nhớ tới em , nhưng xem ra chỉ la trong giây lát m kí ức xưa cuộn dâng dào dạt trong tâm hồn vốn đã tan nát của anh , em ra đi dừng lại giữa nguyện vọng màu xanh , chim cũng quên tiếng hót trên cành và mình anh ngồi trong đêm lạnh, nhớ tới em , nhớ dáng ngọc mắt bồ câu mái tóc xõa đen ngón tay thon nụ cười xinh e thẹn lam anh bao đêm ngẩn ngơ thẫn thờ ......
Ngoại truyện 3 Thư của Lâm Trí Anh Ngôn Tang thân thương, Cho phép em mạo muội lấy xưng hô như thế mở đầu thư lần cuối cùng. Có lẽ anh sẽ không tin, nhưng em muốn nói với anh rằng em quý anh còn nhiều hơn những gì anh tưởng tượng, và tình cảm này cũng đã tồn tại từ rất nhiều năm trước rồi; lâu hơn cả thời gian anh em mình quen biết nhau, hơn cả thời gian từ khi em ra đời đến nay… Ngày đầu tiên em biết anh là khi em cũng mười một tuổi. Em của lúc đó không biết tình yêu là gì. Tình cờ một hôm mở ra tập hồi ký ghi lại mối tình giữa anh và một cô gái, câu đầu tiên trên trang bìa viết “… Năm mười lăm tuổi, cha quay về Bắc Bình. Nửa tháng sau tức tháng 2, ông nội nhận được thư từ bạn tốt, mời ông dẫn theo con trai và cháu trai đến nhà cũ ở Thiệu Hưng gặp hai cô con gái nhà họ Lâm. Cha biết ý ông nội. Tư Ngôn Tang lúc ấy còn trẻ, tiếp nhận nền giáo dục nước ngoài nhiều năm, dù biết mình có vợ chưa cưới ở trong nước nhưng chưa bao giờ và cũng chưa có ý định muốn yêu. Khi cùng người nhà chờ trong thư phòng nhà họ Lâm, Tư Ngôn Tang vẫn khá dửng dưng, chào hỏi mọi người một cách thờ ơ. Đúng lúc này cửa mở ra, một cô bé ngây thơ mặc áo tím quần dài đi vào. Cô bé tết bím tóc đuôi sam, tròng mắt sáng long lanh...” Từ đó, anh và cô ấy bắt đầu câu chuyện yêu hận đan xen xuyên suốt nửa đời. Bốn năm xa cách muôn trùng chỉ gửi tâm tư qua những bức thư, lại bốn năm cùng nắm tay du lịch, đi qua hơn mười quốc gia, hơn ba mươi thành phố ở đại lục Âu Á… Cô ấy có vô số người theo đuổi song chưa bao giờ để mắt đến ai. Mà anh cũng cực kỳ chói lóa, thậm chí có người chuyện chết vì anh, nhưng anh cũng chưa bao giờ động lòng. Anh yêu cô ấy, yêu cả sự hư vinh tùy hứng của cô ấy, và cô ấy cũng thấu hiểu tình cảm đậm sâu của anh, không bỏ mặc anh chỉ vì anh không hòa nhập với phong cách văn đàn trong nước, cho dù phải lênh đênh nơi xứ lạ vì điều đó, cô ấy cũng chẳng oán trách anh nửa câu. Bởi vì hai người là một đôi trời sinh, nên trăm bức thư tình kia mới có thể khiến vô số người rung động. Em nghĩ, mười hai năm đó chắc chắn là mười hai năm anh hạnh phúc nhất… mãi cho đến năm Dân Quốc thứ 22, trong thời gian đang theo học tại Đại học Trung-Pháp, anh đã bị buộc thôi học khi tham gia các cuộc biểu tình chống phát xít, để rồi cuối cùng bị mất đi nguồn thu nhập duy nhất của mình. Cô ấy và đứa con trai bốn tuổi duy nhất của hai người đang trên đường trốn khỏi Pháp xin tị nạn, chỉ vì suy dinh dưỡng lâu dài nên đứa con đã chết yểu… Nếu nghèo tới nỗi không thể giữ được tính mạng thì còn theo đuổi thơ ca giấc mơ làm gì? Từ hôm ấy trở đi, cô ấy không màng hiểu anh nữa, lý tưởng chung của cả hai dần trở thành lý tưởng của riêng anh. Anh đang khổ sở thì cô ấy chỉ trích anh, mắng anh là “ngụy quân tử” giả tạo, ngay cả mỹ học anh theo đuổi suốt đời cũng bị cô ấy xem là thứ vớ vẩn. Anh có thể mặc kệ cả thế giới không hiểu mình, nhưng không chịu nổi khi cô ấy làm thế, vì anh đã sớm coi cô ấy là tất cả. Nhưng vợ anh không còn yêu anh nữa, không để ý đến anh nữa; cô ấy so sánh anh với những người từng theo đuổi mình năm xưa, thậm chí còn tìm mấy văn nhân từng chế giễu anh làm chứng, ép anh ký tên vào giấy ly hôn. Lúc đó anh đã 31 tuổi, ở trước mặt cô ấy và mọi người, anh lôi chiếc chìa khóa vàng từ trong ngực ra, vừa dịu dàng vừa xấu hổ cười nói “Mọi người có biết không? Chiếc khóa vàng này, là năm đó khi quyết định hôn ước, mẹ tôi đã giao vào trong tay bà Lâm.” Vừa dứt lời thì anh bật khóc như một đứa trẻ… Hôn nhân của anh và cô ấy chỉ là hữu danh vô thực. Cuối cùng cô ấy không ly hôn với anh, nhưng rồi vẫn rời xa anh —— dẫn cô con gái nhỏ duy nhất của hai người rời đi, ngã vào vòng tay một người đàn ông khác. Cọng rơm cứu mạng duy nhất của anh lại trở thành một kích trí mạng. Vẫn có người thích anh, nhưng trong mắt anh không còn ai khác; sau mấy độ uất ức mà phải vào bệnh viện tâm thần. Thật ra có những người không đáng để anh phải nhớ nhung cả đời như thế; rồi anh sẽ gặp được một người phụ nữ luôn ở bên anh những lúc anh cô đơn. Người ấy sẽ lần theo dấu chân anh suốt đời, yêu anh hơn cả sinh mệnh, và anh chính là toàn bộ thế giới của cô ấy. Cô ấy học tiếng Trung vì anh, hát bài Brown Sugar mà anh thích nhất, ngày ngày ngồi trước giường bệnh của anh đọc chữ anh viết, đồ lại chữ của anh, thậm chí còn viết truyện viết thơ vì anh. Cô ấy là người hiểu chữ viết của anh nhất, và cũng là người hiểu anh nhất, hiểu tất cả về anh và đất nước của anh, đến nỗi quên luôn bản thân từng sống ở Áo, cha mẹ đều là người Do Thái; yêu anh tới nỗi quên tên họ mình mà chỉ biết đi theo bước chân anh. Cô ấy đã từ bỏ cuộc sống tốt nhất của mình vì anh. Sau khi anh rời khỏi bệnh viện, không quan tâm đến thân phận người Do Thái, một thân một mình cô ấy đi theo anh từ The Hague đến Moscow, mấy lần bị cơ quan mật vụ của Đức Quốc Xã đưa vào trại tập trung. Trong hồi ký của cô ấy từng ghi chép một đoạn “Tôi tự nhủ nhất định phải sống, phải sống! Quyết không thể bị bọn họ phát hiện… Tôi không thể chết được. Nếu tôi chết rồi, liệu rằng ai sẽ chăm sóc anh đây?” Anh nhìn đi, cô ấy đã cố gắng sống trên cõi đời này như vậy, thế mà câu trả lời của anh cho tình yêu si mê dài đến mười năm kia lại là tự sát. Cô ấy đã mất đi mục tiêu để sống, nhưng thế mà vẫn vì anh sống đến thế kỷ 21. Dùng thời gian 20 năm đi qua từng lục địa anh đã đến, cả một đời không có danh phận, bị người người chỉ trích, mất đến nửa năm để thu thập và chỉnh sửa bản thảo của anh, những lúc rảnh rỗi lại dùng bút tích của anh mô tả lại anh, để những lời anh nói được lưu lại trên những tấm hình đen trắng… Cuốn tiểu thuyết anh viết cho người Do Thái bị Đức quốc xã khủng bố cuối cùng cũng đã giành giải thưởng Nobel, mà lúc đó cô ấy cũng đã già rồi – cả một đời cô ấy chẳng hề lấy ai. Khi đó cô ấy đã đối diện với cả thế giới vì anh, mỉm cười giải thích cho anh “Nếu anh ấy còn sống, có lẽ sẽ còn đau khổ hơn là chết đi. Nhưng tôi phải sống. Vì tôi biết một ngày nào đó thế giới này sẽ hiểu anh ấy. Tôi tin chắc ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, bởi vậy mới sống đến tận hôm nay.” Cô ấy là người hiểu anh nhất trên thế giới này, dù anh có trẻ trung điển trai hay không, dù anh có phong độ sa sút thế nào. Chỉ có cô ấy mới giành được anh, vì có anh nên cô ấy mới chẳng xá gì. Em đã nói cho anh biết cái tên đó rồi anh Ngôn Tang ạ. Nếu như có ngày anh nghe thấy cái tên ấy, xin anh nhất định, nhất định phải ngoảnh đầu nhìn cô ấy… Có như vậy thì câu chuyện mới không xảy ra theo chiều hướng ấy nữa. Còn em ư? Ở thế hệ sau không biết có bao nhiêu cô gái say mê những bức thư tình của anh, muốn có được một tình yêu kinh thiên động địa cùng anh trong thời loạn thế. Có lẽ em từng là một trong số đó. Cô gái nào trên cõi đời này may mắn ba đời thế nào mới có thể khiến anh yêu đến đắm say? Thế nên lúc em tỉnh lại, phát hiện mình chính là cô bé tóc thắt bím đó, rồi lúc em bước vào căn phòng đó, gặp anh của năm 15 tuổi, khi ấy em đã nghĩ, nếu người anh lấy không phải cô ấy mà là em, thì liệu cuối cùng có thể cứu được cả hai chăng? Nhìn thấy anh nheo mắt cười với mình lúc đó, em tự nhủ, có lẽ mình làm được. Cũng bởi thế mà em chấp nhận rời khỏi nhà cũ ở Thiệu Hưng, đến Hương Cảng học tập. Em mất rất nhiều thời gian mới thư từ được với anh. Dần dần cũng học cách kiếm tiền, em cũng từng nghĩ đến việc làm một phú bà bình thường, ở bên anh đến hết đời này, binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn, nếu ai chỉ trích anh thì em sẽ dùng tiền đánh chết họ, không cho bọn họ hó hé một chữ “không” nào với anh nữa; tặng anh toàn bộ những gì em có, đó là thứ tốt nhất trên thế giới này, đủ để đồng hành với anh qua chặng đường vất vả. Nhưng đến một ngày, cuối cùng em đã hiểu mình không phải là bạn đời phù hợp với anh. Có lẽ em cũng không khác nhiều so với người vợ cũ của anh anh không có được câu trả lời mong muốn từ chỗ em, em cũng không thể vượt qua vạn dặm vì anh, càng không đáng để anh mạo hiểm. Em chỉ là một trong số hàng ngàn cô gái ngưỡng mộ tài năng của anh. Có lẽ em cũng giống như bọn họ, một ngàn năm sau vẫn sẽ yêu lớp vỏ dù không hoàn hảo của anh, song lại không dễ dàng chấp nhận cuộc sống khốn khó ngày sau với anh, càng không có sức lực để an ủi bầu bạn cùng anh, hiểu rõ và tôn trọng anh; thậm chí sau khi anh rời đi, có lẽ cũng chẳng biết phải thu thập các tác phẩm của anh. Với người ngoài thì đó chỉ là chuyện đơn giản, nhưng em lại không làm được. Em sắp có sự nghiệp của mình, không thể nào xem anh là vị thần duy nhất trên đời này như trước được nữa. Thậm chí, vì sự nghiệp và thân phận của mình, em không thể không chôn vùi sự tài hoa và lý tưởng của anh. Em không rõ so với câu chuyện trước đó, thì câu chuyện này sẽ tốt hơn hay tệ hơn đây. Có lẽ em không chỉ không thể tác thành cho anh, mà trái lại còn gia tăng đau đớn cho anh. Anh Ngôn Tang thân thương, xin anh phải hứa với em, dẫu sau này có ra sao thì cũng đừng bao giờ suy sụp như thế. Anh Ngôn Tang thân thương, xin hãy quý trọng bản thân nhiều hơn. Sống nhờ hậu thế, chưa chắc đã muốn người khác hiểu mình. Có thể làm điều mình thích thì dù cô đơn cũng vẫn thoải mái. Anh Ngôn Tang thân thương, một ngày nào đó trong tương lai, em sẽ gửi lại mọi bức thư trong tay cho em. Nhưng cho phép em được ích kỷ… cất giữ vài điều bé nhỏ liên quan đến anh cùng những phong thư có chữ ký của anh, chỉ vì em quá mến mộ anh, còn nhiều hơn những gì anh nghĩ, lâu hơn cả thời gian anh em mình quen biết nhau, hơn cả thời gian từ khi em ra đời đến nay. Em chỉ là một người qua đường bé nhỏ không đáng kể trong cuộc sống của anh, đối với em, khoảnh khắc bước vào căn phòng đó, được thấy anh mỉm cười là điều quý giá lắm rồi. Em vẫn luôn nghĩ, những điều đó có liên quan gì tới tình yêu không? Nhưng rồi lại em nghĩ đến cây kem trên sông Spree, chuyến xe điện đến Sanssouci vào cuối tuần, nghĩ đến những con ma men cùng bầu rượu rum ở bến tàu Marseille, nghĩ đến Letan, nghĩ đến nước Hà Lan, xe điện và “Đại Đô Thị”, nghĩ đến nam thanh nữ tú dưới ánh đèn đỏ, nghĩ đến hải đảo mưa to như thác cùng máy điện thoại làm bằng đồng lúc nửa đêm, chú gấu bông ướt sũng mà anh biết, cùng với chiếc chìa khóa vàng bé nhỏ mà anh không biết… Đây chính là câu chuyện bất hủ mà người ngoài không cách nào hay biết, chỉ thuộc về một mình Lâm Sở Vọng và anh vào mùa hè 1927 năm đó, anh Ngôn Tang ạ. Kính thư Chúc anh bình an Ngày 3 tháng 5 năm Kỷ Tỵ Sở Vọng
GIỜ ĐANG NƠI ĐÂU Tác giả Duy Đao Bách Tích Thể loại Dân quốc, xuyên không, nam nữ cường, HE Tình trạng Đang edit. Link đọc ⚡ Văn án Sau khi mở cửa biên giới, tư tưởng thời đại mới ở châu Âu liên tục ùa vào trong nước. Thế gia vọng tộc trong nước dần dà cho con em trong nhà học tiếng Anh, múa ba lê, đàn dương cầm, vân vân. Mà lúc này, có một cô con gái ở một gia đình nọ không đọc hiểu thể văn cổ, không biết làm thơ, không biết thêu thùa thủ công, không biết lao động, cũng chẳng thể phân biệt ngũ cốc; Nhưng cô lại biết dùng bút máy viết chữ, dễ dàng trao đổi với người da trắng bằng sáu bảy ngôn ngữ trên thế giới, thậm chí còn có thể dùng chữ latin viết luận văn học thuật. Trong thời đại danh môn vọng tộc thường xuyên vang danh mỹ nữ kia, đột nhiên xuất hiện một luồng gió mới… Táo kết quả nở hoa trí tuệ Trăng xà cành quế, tình vùi dưới bia Chuyện phong nguyệt hợp nhau ta đến Có tình yêu khoa học thăng hoa Có tình yêu con tim thuần túy Đất trời bừng sáng, cõi lòng đảo lộn Sinh mệnh chân lí cùng quý như nhau Như gươm như hoa Như cái đẹp ấy. – “Núi xanh của em”, Cún dịch. —— ⚡ Đọc xong review bạch liên hoa không dễ làm và nhìn thấy tên tác giả không hề do dự nhảy hố và cảm giác không hổ là người mình tin tưởng. Khác với "Kim Sơn Hồ Điệp" lấy bối cảnh phố người Hoa bên kia bờ đại dương thì "Giờ đang nơi đâu" lấy bối cảnh cùng thời gian nhưng lại trên chính mảnh đất đại lục bị chia năm xẻ bảy, chính phủ mục nát, dân chúng lầm than, mọi con đường cứu nước lâm vào bế tắc. Nếu ở "Kim Sơn Hồ Điệp" bạn chứng kiến cảnh người Hoa bị phân biệt chủng tộc tại Mỹ thì ở đây còn đau lòng hơn khi sống trên chính đất nước của mình lại chỉ được coi là công dân hạng hai. Chả quan tâm bạn giàu hay nghèo trong mắt thực dân xâm lược bạn là chó nhà có tang, là kẻ mọi rợ, là nô lệ. Chua xót thay khi cảnh sát bợ đít quân Nhật dung túng cho chúng ức hiếp người dân nước mình. Tình cảnh Trung Quốc thời điểm ấy đúng như một sĩ quan người Anh trong truyện nói "Đẹp đẽ, yếu đuối, tay trói gà không chặt, quyến rũ, ai đến cũng không từ chối , chỉ cần chúng ta muốn, ai cũng có thể lên giường nàng. ’ Trước khi tới Trung Quốc tôi cho rằng hình dung này chính là phụ nữ Trung Quốc, sau khi tới mới hiểu được, hóa ra đây là Trung Quốc.” Chính phủ bù nhìn, làm gì cũng phải thỏa hiệp với đế quốc trơ mắt để quân Nhật tàn sát dân Nam Kinh, tiếng than oán của dân chúng vang khắp trời. Những thanh niên trong thời đại ấy người thì đi du học Âu Mỹ để hòng đổi vận, người du học hòng cứu nước, cũng có người nghĩ đến phải tự bản thân minhg giành lại chính quyền? Thế nhưng giành như thế nào khi công nông nghiệp, giáo dục lạc hậu. Những kẻ mang danh "khai sáng" chỉ hòng muốn đến chia một chén canh, kẻ thì lợi dụng làm những cuộc thí nghiệm phi nhân đạo. Có nước mới có nhà, nước mất nhà tan. Bao lâu nay tôi đọc nhiều tác phẩm dân quốc hay cũng như nữ chính trong truyện toàn lấy bối cảnh hoa lệ của giai cấp tư sản, nhưng để rồi khi chính Lâm Trí xuyên qua mới nhận ra đúng là phim ảnh chỉ điểm tô cái đẹp, còn thực tế xã hội cô thấy đó là ngoài Tô Giới là những khu ổ chuột, dân sống còm cõi, bệnh dịch lan tràn, có những người đói khổ đến mức được vứt cho đồng tiền mà sẵn sàng bất chấp nguy hiểm nhảy xuống biển để vớt lên. ⚡ Lâm Trí xuyên vào thân xác Lâm Sở Vọng - cô con gái thứ ba nhà họ Lâm, cha không thương, mồ côi mẹ từ nhỏ, nếu như không phải Lâm Trí xuyên qua có lẽ cô ba ấy vĩnh viễn bị vứt bỏ lãng quên tại nhà cũ ở Thiệu Hưng. Có vẻ như tác giả có một mối tình si với Hồng Kong vậy nên cả Quý Hoài Chân và Lâm Trí đều được đưa đến đây học và thực hiện hóa giấc mơ của mình. Thực sự mình thích Lâm Trí vì mặc dù xuyên không nhưng cô ấy hiểu rõ thời đại mình đang sống để không làm những chuyện khác người đối mặt với nguy cơ bị mang đi giải phẫu. Tại đây Lâm Trí đã hiểu được đứng trước vận mệnh của đất nước một nhà khoa học có thể làm gì? Ai cũng nói thời chiến dễ quên mình vì nước, thời bình chỉ bo bo cho mình. Điều ấy quả nhiên đúng với Lâm Trí khi cô tự nhận mãi trốn tránh trong trường học để khỏi đối mặt với xã hội. Còn vào thời điểm lịch sử này cô khó mà khoanh tay nhìn đất nước mình bạc nhược đến thế. Dù nỗ lực một phần nhỏ còn hơn là khoanh tay bất lực không làm gì. Lâm Trí đã sống đúng với phương châm ấy và cô gái ấy đã khiến cả thế giới chấn động. ⚡ Song hành trong cuộc đời Lâm Trí là ba người đàn ông. Trước tiên phải kể đến Tư Ngôn Tang - vị hôn phu, người anh, người là chỗ dựa, cây cọc đầu tiên cho cô bám víu khi còn quá xa lạ với thế giới này. Có lẽ vì quá nắm rõ về cuộc đời anh qua sách nên cô dễ dàng chấp nhận cuộc hôn nhân cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy với anh, dễ dàng tin rằng mình có thể sống trọn đời với người đàn ông này. Tư Ngôn Tang có đủ mọi điều kiện làm nam chính khi anh nhã nhặn, lịch sự, luôn hướng một lòng về cô. Đi du học nơi xa không quên gửi thư cho cô dù không nhận được lời hồi đáp, luôn mong được làm những chuyện lãng mạn với cô bên trời Âu. Tiếc thay như ông bà ta từng nói văn sĩ khó làm việc lớn, nhất là trong thời đại loạn lạc lầm than này, cây bút của anh có thể là vũ khí nhưng mà anh lại không thể có những điều kiện để mang lại cho cô cuộc sống an toàn, cũng như anh chưa bao giờ hiểu biết Lâm Trí thực sự mà cô chỉ là trăng trong gương của anh mà thôi. Lâm Trí sẽ mãi là bạch nguyệt quang đi theo anh suốt quãng đời còn lại. ⚡ Người đàn ông thứ hai gần như có ảnh hưởng nhất trong cuộc đời Lâm Trí là Từ Thiếu Khiêm - anh là thần tượng, là thầy, là nạn, là người phát hiện ra bí mật cũng là người soi lối chỉ cho cô nhà khoa học nên làm gì vì nước. Có lẽ chỉ có các nhà khoa học mới hiểu được thế giới của mình, mới biết để có một công thức, định luật vật lí vài dòng chúng ta học trong sách giáo khoa là đánh đổi thậm chí cả nửa đời người. Cả đời họ vùi mình trong phòng thí nghiệm nghiên cứu thúc đẩy sự phát triển cho xã hội. Tuy nhiên nhà khoa học trong lúc nước mất này đâu chỉ có thể chú tâm vào mỗi sự nghiệp mà họ còn phải suy tính, che giấu bảo vệ thành quảng. Hạt nhân cũng vừa là điện hạt nhân giúp cho nhân loại tiết kiệm chi phí không lo cạn kiệt nguyên liệu, nhưng cũng có thể là vũ khí hạt nhân tàn sát hàng bao nhiêu con người chỉ trong mấy giây và để lại hậu quả nặng nề không biết bao năm. Chỉ một công thức thôi cũng có thể thay thế toàn bộ mục đích của sản phẩm đầu ra. Thời đại ấy ai quan tâm vì nhân loại, ai quan tâm hậu quả, cái mà thực dân hướng tới chỉ có vũ khí, lấy bạo chế bạo, kết thúc chiến tranh nhanh nhất. Từ Thiếu Khiêm hiểu rằng cô học trò của mình mang theo những bí mật động trời nên anh chỉ còn cách hướng dẫn cô theo từng bước. Chỉ mong nếu một ngày nào đó công trình khoa học của cô bị lợi dụng làm điều bất nghĩa thì mong cô vẫn sẽ vượt qua được và vẫn là một nhà khoa học đúng nghĩa. ⚡ Tạ Trạch Ích - người đàn ông mình có viết n từ cũng khó mà miêu tả hết được sự tuyệt vời của người đàn ông này. Anh là Tạ Trạch Ích - con trai phú hào giàu nhất Hồng Kông, hoa hoa công tử và gia đình chỉ cho lấy người da trắng. Anh là Zoe Tse- thiếu tá xuất sắc tốt nghiệp West Point, làm việc tại Tô Giới Thượng Hải. Anh là A Chính vì bất bình với người Anh nên bị đuổi học, là A Chính chỉ cho mẹ và vợ gọi. Quẻ bói nói rằng anh cô độc cả đời, nhưng may thay anh đã gặp được người con gái của đời mình. Khác với Kim Sơn Hồ Điệp là trái dấu hút nhau, còn ở đây là nước ấm nấu ếch. Từ ban đầu tiếp xúc với "quả bom" đến "Tạ phu nhân" là một quá trình khá dài. Người người đều muốn tác hợp hai người với nhau, nhưng hai đương sự một bên chỉ muốn sống kệ đời, một bên đầu gỗ sống bằng lí trí nên chả có ai tin sẽ có kết quả. Thế nhưng tiếp xúc rồi mới hiểu vì sao người ta say đắm Zoe đến vậy. Tự anh xuống bếp nấu ăn một ngày ba bữa, các loại thức ăn có vỏ như tôm, cua cô không muốn động tay anh đã bóc sẵn; sáng đưa đi làm chiều đón về; đi làm việc nơi khác không quên thuê người để chăm sóc cô; gửi thư hộ tình địch; tôn trọng phụ nữ mọi bề. Có lẽ anh cũng không biết thích cô lúc nào, nhưng khoảnh khắc cô đối mặt với người Nhật quả thực khiến anh rung động bởi hóa ra đó mới là mặt thật sự của cô, anh khao khát tìm hiểu tất cả về cô. Zoe Tse mà yêu rồi thì cũng đáng yêu không kém ai, biết thừa trình độ văn thơ âm vô cùng nên chuẩn bị lì xì thật dày qua cửa, thấy vợ mặc đồ hở hang tí là không muốn để cho ai coi. Toàn bộ những hành động anh dành cho cô đúng như những gì anh nói từ nhỏ Chờ sau này tôi có vợ, quyết không để người phụ nữ thứ hai xuất hiện khiến cô ấy tức giận ; cùng cô ấy đi đến tất cả những nơi thú vị; khi đó tôi đã t đủ cao lớn, có thể để cô ấy ngồi ở trên vai nhìn lén hàng xóm cãi nhau, thay cô ấy hái tường vi cao nhất tên hàng rào tre; khi nói chuyện cúi đầu khom lưng với cô ấy, bất cứ chuyện gì đều sẽ dịu dàng kiên nhẫn…… Vào đêm tân hôn tôi sẽ hỏi cô ấy có thích hôn môi với tôi, chỉ cho một mình cô ấy gọi tôi là A Chính ’……’” ⚡ Ngoài ra nhân vật khiến mình thích nhất trong truyện là cô của nữ chính Cát phu nhân, bà mặc kệ cho những kẻ nói xấu mình, sống hiên ngang ngẩng cao đầu và sống thật tốt cho những kẻ chướng mắt mình tức chết. Bà có n truyền kì nhưng bà cũng là một người cô hết sức tuyệt vời, có thể nói không có bà thì nữ chính đã không có một cuộc sống vô lo với cơm áo gạo tiền cũng như kiếm được mối lương duyên cuộc đời. Bà uốn nắn cô từng cử chỉ đến cách ăn mặc, để cho người ngoài khó mà soi mói bắt bẻ được cô. Tư tưởng bà phóng khoáng nhưng cũng đủ bảo thủ để nhắc nhở cháu gái đừng tự khiến mình mất mặt. Bà có cách trả thù kẻ thù khiến người ta tâm đắc và hả hê, nhưng cũng không mù quáng làm ảnh hưởng đến con cháu. Có thể nói đúng như bạn của Lâm Trí nói cô đúng là người song thắng khi được chính tay bà dạy dỗ cũng như làm vợ Zoe. Trùng hợp thay khi bất cứ ai được bà chỉ dạy đều là người thành đạt, có thể nói bà như người mẹ thứ hai, người cô và người bạn của cả nam nữ chính. Bà là đại diện cho người phụ nữ cấp tiến trong xã hội mới. ⚡ Đọc truyện boss hung du ong xa ket hon di mình tin có rất nhiều người sẽ đồng cảm với thời đại ấy của Trung Quốc vì bản thân đất nước mình cũng đã trải qua thời kì thuộc địa tối tăm và càng thêm khâm phục Trung Quốc vì những bước tiến thần kì của họ sau 70 năm giành được độc lập. Truyện phô bày những mặt tối tăm nhất của xã hội thời ấy, một xã hội thối nát và khiến chúng ta hiểu sao dân Trung thù ghét người Nhật đến thế. Chiến tranh vốn là phi nghĩa, không có bên đúng hay sai, chỉ là hậu quả nặng nề nhất là trút hết lên dân thường vô tội, ngày nào còn chiến tranh ngày ấy còn đau thương. Bác Hồ đã từng vạch trần tội ác của thực dân qua "Thuế máu" vẫn còn rùng rợn đến ngày nay. Đọc để hiểu thêm về lịch sử, đọc để xoa dịu những nỗi đau, cầu nguyện cho những linh hồn đã khuất và trân trọng cuộc sống hòa bình chúng ta đang có hiện nay. Xem thêm chủ đề mới nhất cùng chuyên mục THI CÔNG MÀNG CHỐNG THẤM UY TÍN, GIÁ TỐT 2/6/23 Sân bay Quốc tế Long Thành tạo bước đột phá cho The Long Eyes Trảng Bom 22/5/23 Bán bảo hiểm xin visa Liechtenstein giá rẻ nhất 28/4/23 Máy phun khói Cater CFO180 28/4/23 Địu cho bé Ergobaby Omni Breeze, Pink Quartz 23/2/23 Cách Làm Bánh Chưng Tết Truyền Thống Ngon Chuẩn Vị Chỉ 2 Giờ 3/2/23 Làm trắng da mặt cho nam thế nào mới đúng cách và hiệu quả nhanh? 26/12/22 Bảo hiểm du lịch Hàn Quốc giá tốt nhất hiện nay 15/12/22 Bếp hồng ngoại loại nào tốt? 3/11/22 Kích thước bàn bóng bàn tiêu chuẩn là bao nhiêu? 21/10/22 Nội quy khi thảo luận Dù bạn có cố tình spam bằng cách nào khi BQT diễn đàn phát hiện sẽ lập tức banned nick và xoá toàn bộ bài viết của bạn. Ngoài ra khi phát hiện ra Spam hãy gửi thông báo cho BQT diễn đàn. Hãy suy nghĩ trước khi hành động..! ✓ Khi muốn trả lời ai đó, bạn gõ cộng thêm nick diễn đàn của người đó phía sau , giống như tag tên trên Facebook. ✓ Yêu cầu khi bình luận, bạn phải gõ chữ rõ ràng, không viết tắt, gõ tiếng Việt đầy đủ dấu câu. ✓ Nên dùng font chữ mặc định của diễn đàn, không tô màu lòe loẹt hay dùng size chữ quá lớn khi bình luận. ✓ Bài viết, comment... không được phép quảng cáo dịch vụ, rao vặt, pr... Loại trừ ở chuyên mục Rao vặt đã cho phép. ✓ Nghiêm cấm các chủ đề dạng Cứu em với, help me, giật tít, câu view... dưới mọi hình thức. ✓ Tất cả các thành viên tham gia diễn đàn cần đọc kỹ Nội quy chung và nghiêm túc tuân thủ. Chia sẻ trang này
giờ em đang nơi đâu đời em đang ra sao